Của đi thay người

Hnay 2 mẹ con được bữa chạy phọt phân. Thế là mất hết điện thoại, bao nhiêu ảnh của Cà Pháo từ ngày mới bầu chưa kịp backup. Khổ thân con tôi. Nhưng có lẽ con mụ đó gánh hạn cho mẹ con mình. Chúng mình sắp gặp nhau rồi nhỉ. Mạnh mẽ lên con nhé ❤

10w

Lần đầu viết lại blog từ cái ngày mừng hụt đó. Cuối cùng thì cũng đến lúc mừng thật. Mừng chưa hết thì đã lăn ra nghén ngẩm. Lúc này chỉ muốn móc ra cho nôn hết. Khủng hoảng quá. Người như con cá ươn 😦 Em bé khỏe, em bé ngoan. Mẹ ốm một tí cho con khỏe thì cũng đáng lắm. Mạnh khỏe con nhé.

Vô ngã

Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. Còn chúng ta , những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn.

Con người do si mê, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. Chúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình phải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người, đừng quan tâm. Như thế mới được an vui.

Trong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rơi xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc.

Không ai có thể ngăn cản những lời buộc tội, những lời tường thuật hay đồn đại sai lầm do những người cố ý hay ác ý. Thế gian này đầy chông gai và đá nhọn. Nhưng nếu bắt buộc phải đi trên đó, không thể nào tránh né, hơn nữa chúng ta không thể rời gai và dẹp đá được, thì tốt hơn hết, chúng ta nên mang một đôi giày thật chắc và thận trọng đi từng bước.

Trên thế gian này, mọi người có thể nghe thuật lại những chuyện trái tai bất lợi, những lời buộc tội giả dối, những tiếng vu oan phỉ báng, từ miệng lằn lưỡi mối, thực ra không đáng bận tâm, không cần để ý đến.

Người ta có hiểu có biết được việc làm của mình hay không, các Ngài không màng để ý. Các Ngài làm việc, phục vụ, nhưng trong lòng không màng đến việc thọ hưởng, không mong cầu được đền đáp dưới bất cứ hình thức nào, dù vật chất hay tinh thần cũng vậy, kể cả việc lưu truyền danh thơm tiếng tốt cho hậu thế mai sau!

Các bậc đại nhân được tất cả mọi người hết lòng khen tặng, nhưng vẫn luôn luôn thản nhiên, không hề dao động.

Điều quan trọng trong giáo lý đạo Phật chính là “vô ngã”, nghĩa là không có cái gì là “Ta”, cho nên không có cái gì thực là “của Ta”.

Khi một người chửi mắng nặng nhẹ bạn, bạn không “nhận” lời chửi mắng, thì sẽ không phiền não vì nó, chúng ta sẽ cảm thấy thanh thản và an vui. Nhưng đừng dừng lại ở đó, hãy mở lòng hơn với những người còn u mê đấy, hãy cố gắng hiểu họ và mở tâm cho họ, giúp họ ngộ ra điều đúng sai, giúp họ sống tốt hơn. Đó là cách trọn vẹn hiểu, trọn vẹn “tu”

No connect!

Một ngày, điện thoại bỗng tắt nguồn… hoang mang giống như chính bản thân mình biến mất khỏi thế giới này vậy. Cảm giác như chẳng còn ai biết mình còn tồn tại!

Cuộc sống giờ quá phụ thuộc vào smartphone, thế nếu một ngày mình ko dùng điện thoại nữa, có ai tìm thấy mình?

Bình tĩnh & nhìn lại bản thân

Mỗi lần có biến cố là một lần phải nhìn sâu vào tâm can mình để thấy nó thay đổi như nào. Có vẻ sau bao năm, tính hay lo của mình vẫn chưa thay đổi. Luôn luôn nghĩ ra những điều không hay để lo lắng & lồng lộn.

Nhớ ngày còn FA, mình luôn tự hỏi: “Có vấn đề gì với mình?”, “mình có lấy chồng dc không?”, “chả nhẽ mình lại ế đến già”… Mình cứ hay sợ như thế đó. Rồi những cuộc vui cứ trôi qua mà chưa bao giờ trọn vẹn. Vì tâm trí còn luôn trông ngóng, mong đợi với ước muốn “nếu lúc này mình có ng yêu”… Tâm còn cứ vươn xa, lo xa thì vui sao dc.

Rồi cái ngày mình lấy chồng cũng đã đến. Nhiều lúc vẫn tự hỏi: Không ngờ chồng mình lại đẹp trai, ngoan & tâm lý đến như vậy! Đấy, rút cục mình vẫn lấy chồng, happy ending đúng nghĩa. Vậy là bao lâu vẫn cứ là lo bò trắng răng…

6 tháng vợ chồng son đã qua. Đó là khoảng thời gian vô lo vô nghĩ nhất của mình. Nhưng hết mong ước này sẽ lại đến mong ước khác. Thời gian thỏa mãn chẳng tày gang. Bước vào giai đoạn mong ngóng bầu bí… lại bắt đầu stress & mong ngóng… lại bắt đầu bỏ qua các cuộc vui với tư tưởng “thôi để bầu bí xong rồi sẽ làm”, “thôi để có con xong rồi sẽ chơi”.

Mình nhận ra, phần lớn stress của mình là do lo lắng những lời dị nghị. Trước độc thân thì lo ng ta rèm pha “làm gì có thằng nào ngó”, “con này gái già rồi”, “bạn bè bằng tuổi nó con bồng con bế rồi kia kìa”. Đến giờ lấy chồng rồi, tính có em bé, chậm vài tháng chưa có bầu thì lại lo thiên hạ ác mồm: “Con này tịt rồi”, “có mỗi việc đẻ cũng ko xong”, “mẹ chồng mày mong có cháu lắm rồi đấy”… Cứ thế lại stress, càng stress thì càng ko có!

Nhớ lại những ngày 6 tháng trước, sống một cuộc sống không có áp lực thật vui sướng biết bao. Tận hưởng từng ngày mà không mong đợi. Tất nhiên, ko áp lực không đồng nghĩa với không có mục tiêu. Nhưng thôi, quẳng gánh lo đi mà vui sống. Việc của mình là tưới cây, bắt sâu, chăm bẵm nó, còn cái cây lớn như nào là việc của nó…

 

 

Mục tiêu

Đặt mục tiêu ngắn hạn: 1 tuần, 1 tháng, 3 tháng…

Thành công = Mục tiêu + Hy vọng đạt đc mục tiêu

Mục tiêu: phải là của mình, mức độ phụ thuộc vào hy vọng của mình, phải tích cực, phải xem xét có bị conflict vs các mục tiêu khác ko, do đó phải có thứ tự ưu tiên.

Hy vọng đạt dc mục tiêu: có khi phải đạt 100% ( với những ng hướng kết quả, hoặc hoàn cảnh của mục tiêu phải thế, 1 mất 1 còn chẳng hạn…), có khi chính là quá trình thực hiện mục tiêu ( qua quá trình đó lại gặt dc cái khác, hoặc học dc điều gì khác, hoặc thoả mãn nhu cầu thực hiện mục tiêu…)

Valungtung đầu tiên của 2 vợ chồng

Vợ đang tắm, chồng gọi với từ phòng khách: “Em ơi, anh ra ngoài 2 phút thôi nhé”

Vợ: “Cái gì, anh đi đâu, 2 phút là về phải phụt 2 phát đấy”

Chồng cười hì hì: “Em lắm chuyện lắm, đã thế đi luôn 1 tiếng”

Vợ nghĩ bụng: “Một tiếng thì phải uống viagra loại gì để phụt cho đủ nhể”

=))))

Mùng 2 tết con Dậu

Không hoảng loạn như mình nghĩ. Chỉ thoảng thấy buồn vì… có nhà mà ko đc về. Vì “đây có phải là nhà mình nữa đâu”. 29 tết, chỉ cần một câu nói đấy thôi là nước mắt lưng tròng.

Ngày đi lấy chồng, cố gắng nhe nhởn để ko rơi giọt nước mắt nào. Vốn ko bao h muốn để người khác thấy nước mắt thế nên mỗi lần ngồi lên xe ra khỏi cổng để về nhà chồng là ròng ròng ko nín được.

Con gái đúng là bạc. Nuôi cho tốn cơm tốn gạo đến lúc biết lo toan thì lại về nhà khác để lo toan mà ko phụng dưỡng đc bốmẹ.

Được cái nhà chồng ít người, ăn uống đơn giản, dọn dẹp cũng nhanh chóng thành ra chả phải tay lấm lem như ở nhà mình. Nhưng vì năm đầu tiên có bố mẹ mới, nhà mới nên tâm lý chưa được thoải mái như ở nhà mình. Vẫn phải nhìn trước ngó sau, xem mình làm thế này có đúng ý mẹ chồng ko, rửa cái này đã sạch chưa, lau cái này đã khô chưa kẻo mẹ chồng chửi cho thì mốc mặt.

Nói chung, dù điều kiện hơn, thoải mái hơn nhg tâm lý lại nặng nề hơn.

Mùng 2 tết sắp hết, đến nhà người nọ người kia thấy nhà họ đàng hoàng mình lại chạnh lòng. Mình sẽ phải cố gắng để trở nên giàu có. Sẽ giàu.

 

Quotes

Cuộc sống này chính là như vậy, bạn không thể kiểm soát những gì xảy ra với mình, nhưng bạn có thể kiểm soát cách bạn phản ứng với nó.

Mỉm cười không mệt, tức giận mới mệt.

Đơn thuần không mệt, phức tạp mới mệt.

Chân thành không mệt, giả dối mới mệt.

Rộng rãi không mệt, ích kỷ mới mệt.

Được mất không mệt, tính toán mới mệt.

Thể chất mệt không hẳn là mệt, tâm can mệt mới là mệt.